top of page

Hoa

2022 - 2023

phonto-3.jpg

Before developing her memory disorders, my bà nội (paternal grandmother), Trần Thị Tuyết Hoa wrote an autobiographical book about her life & its events.

 

The book is titled “Hồi Ức Tuyết Hoa” (Memories of Tuyết Hoa), & subtitled “Khi Đất Nước Tôi Thanh Bình: Hồi ức của một nữ sinh viên Sài Gòn” (When My Country is Peaceful: Memoirs of a Saigon Female Student).

She now reads this book everyday in her Hanoi home.

The footage & photographs were taken when I stayed with my ông bà nội for a month in their home in Hanoi during the summer of 2022, the first time I’ve been back to my home country in three years.

In the form of a visual & written poetic letter, “Hoa” is dedicated to my bà nội, from me, a Vietnamese grandchild. 

NW_OfficialSelection_2023_RGB_Black_edit
PleasureDomeLogo_edited.png
whiteofficial selectionhindi.png
Laurel 2023_white text_transparent.png
SESSIONS 2023 OS LAUREL (W).png
OFFICIAL SELECTION - Story - International Student Documentary Festival - 2023.png
hoa poster installation.jpg
Hoa_7.jpg
Hoa_8.jpg
Hoa_20.jpg
Hoa_12.jpg
Hoa_6.jpg

35mm, Hanoi

For decades, the United States dropped three times more bombs in Vietnam than every country ever did in Europe in World War II. The Vietnam War was a crime against humanity caused by the American imperialist war machine, & it affects my people to this day. This war has changed the history of Vietnam, my country, my home, forever.

 

But the Vietnam I know today is totally different from the Vietnam my elders know. As 70% of the population of Vietnam is under 35 years old, the Vietnamese youth are constantly creating new subcultures & communities. Although it’s crucial to not forget the bodies that brought us here, & the bodies that never got to grow old. My bà nội did.

My bà nội, Tuyết Hoa, is a woman with many lives, even if she cannot remember them, I hope this project helps me & others remember her, or at least, her name.

phonto-5.jpg
phonto2.jpg
Hoa_1.jpg

Bà Nội,

Mẹ của ba con,

 

Con hy vọng lần cuối con gặp bà sẽ không phải là lần cuối cùng.

Bà có nhớ con không?

Một câu hỏi mà con sợ phải hỏi.

Vì với bà, con luôn ở đây trong tâm trí của bà.

 

Tội nghiệp bà.

 

Con tự hỏi sẽ phải như thế nào đây

Để sống một cuộc sống mà không còn có thể nhớ một điều gì cả.

Con tự hỏi nếu điều đó xảy ra với con, liệu có mang lại cho con sự bình yên không?

Nhưng đổi lại là con sẽ không còn biết bất cứ điều gì khác, phải không?

Có lẽ con sẽ không có bất kì một cảm giác gì cả.

 

Bà có nhớ cảm giác gì không?

 

Có thể, vì vậy theo một cách nào đó, nó là như thế.

Nhưng nó cũng tồn tại sự bình yên

Sẽ không phải xảy ra đối với bà nữa.

 

Cái ngày trước khi con gặp bà lần cuối,

Bà đang đọc cuốn sách bà viết về cuộc đời mình.

Bà đã đọc đi đọc lại.

Bà đọc cùng một cuốn sách hàng ngày cứ như đọc một cuốn mới

Để nhớ lại những kỷ niệm của bà.

 

Con tự hỏi điều gì xảy ra trong tâm trí bà khi bà đọc lại cuộc đời mình.

Trước khi bà quên tất cả và đọc lại vào ngày hôm sau.

Con ước gì bà có thể kể cho con nghe.

Bà đọc cuốn sách màu tím của bà.

 

Màu tím, một màu đặc trưng của Huế

Thành phố nơi bà sinh ra,

Con nhớ về những lúc khi nào bà phải cần mặc đẹp,

Bà sẽ chọn cùng một áo dài màu tím bà đã giữ trong nhiều thập kỷ.

Bà lúc nào cũng mặc nó.

 

Bà đã mặc nó rất nhiều lần, 

Chiếc áo dài tím ấy có câu chuyện riêng qua cuộc đời bà.

Màu tím, trong cái bóng râm của một người phụ nữ Huế.

Màu tím, như một lời nhắc nhở về ngôi nhà của bà.

Màu tím làm con nghĩ đến bà.

Con đã không thấy bà mặc màu tím trong một thời gian.

 

Ngày cuối cùng con gặp bà,

Bà trông khác so với ngày trước.

Đầu của bà đã được cạo trọc

Và cơ thể bà đã yếu hơn.

Bà đã không có thể đọc sách của mình nữa.

 

Con còn có rất nhiều câu hỏi sẽ không bao giờ nhận được câu trả lời từ bà.

Có lẽ con ích kỷ vì muốn bà nhớ lại quá khứ,

Để nhớ lại gia đình bà mà con chưa từng biết,

Để nhớ lại chiến tranh

Và sự giải phóng đất nước.

 

Ông cậu, em trai của bà,

Ngày kia, con nhớ bà đã chỉ vào một bức ảnh của ông ấy trong cuốn sách

Và bà nói với con ông ấy là người em cuối cùng của bà còn sống.

Mọi người thắc mắc tại sao một ông già như ông lại ra đường.

Ông ấy đã qua đời vào tháng trước,

Không phải do tuổi già, mà là do tai nạn xe máy

Và con được yêu cầu không được nói với bà

Có lẽ vì điều này sẽ làm cho bà rất buồn

Và con nghĩ trái tim bà không cần phải đau khổ nữa.

Bây giờ ông cậu đang yên nghỉ rồi.

 

Cơ thể con đã được trao cho thật mệt mỏi,

Nhưng con là ai đâu để mà phàn nàn?

So với một cuộc sống như của bà?

Một cuộc sống con sẽ không bao giờ biết và chỉ nghe thấy

Tất cả những cuộc đời bà đã sống mà con không thể tưởng tượng trải qua.

 

Cuộc sống này thật mệt mỏi và con chỉ muốn ở bên cạnh bà

Bên cạnh giường của bà một lần nữa

Chỉ trong năm phút nữa có được không?

 

Con còn rất nhiều để nói.

Con còn rất nhiều để hỏi.

 

Nhưng cuối cùng, mọi lời nói ra đều cảm thấy vô dụng.

Mọi câu hỏi, trống,

Trong một nỗ lực để lấp đầy khoảng trống của không gian và sự yên tĩnh

Trong phòng ngủ khi bà nằm

Trên chiếc giường có lẽ sẽ

Lần cuối cùng bà ngủ.

 

Và có thể chỉ trong năm phút nữa,

Nhưng cho dù còn thêm bao nhiêu phút nữa,

Con sẽ không bao giờ hối hận nếu con có thể đã nói nhiều hơn,

Hỏi nhiều hơn, làm nhiều hơn.

 

Có lẽ con sẽ phải chấp nhận điều đó.

 

Hai thế hệ quá cách xa nhau,

Nhưng con và bà hoàn toàn khác nhau

Mà tất cả của bà là ở trong con.

 

Có lẽ,

Được gặp bà,

Ở trong cùng một phòng, nơi cả hai

Trái tim có thể đập cùng một lúc

Cũng đã là đủ.

 

Con sẽ không bao giờ ngừng hối tiếc

Về những khoảng thời gian con đã không dành cho bà

Khi bà vẫn còn nhớ.

Con còn quá trẻ, và bây giờ tóc bà sẽ không còn đen nữa.

 

Bây giờ tất cả những gì con có là cơ thể này,

Cơ thể của con,

Là bằng chứng cho thấy bà đã từng sống.

 

Tuyết, như tuyết lạnh

Hoa, như bông hoa

Tuyết Hoa là tên của bà

Ngay cả khi không có hoa nào nở vào mùa đông.

 

Ngày trước khi con gặp bà lần cuối cùng,

Bà đã nhớ tên con

Và con hy vọng con sẽ luôn nhớ đến tên bà.

Bà Nội,

My father’s mother,

 

I hope the last time I see you won't be the last.

Do you miss me?

A question I'm afraid to ask.

Because to you, I’ve always been here if you let your mind do so.

 

Poor you.

 

I wonder what it must be like

To live a life to the fullest and not remember a thing.

I wonder if that happened to me, would that bring me peace?

But I wouldn’t know anything else, right?

Maybe I wouldn’t feel at all.

 

Do you remember feeling?

 

So maybe, in a way, it does.

But it also means the very existence of peace

Wouldn’t have to exist for you, anymore.

 

The day before I last saw you,

You were reading the book you wrote about your life.

You read it over and over again.

You read the same book every day as if it were a new book

Re-remembering your own memories.

 

I wonder what goes on in your mind as you read your own life again

Before you forget and read the book again the next day.

I wish you were able to tell me about it

As you read your purple book.

 

Purple, a defining colour of Huế

The city where you are born.

I remember the times whenever you had to dress up,

You would pick the same purple áo dài you’d kept for decades.

You wore it all the time.

 

You wore it so much,

The purple áo dài has its own life through yours.

Purple, in the shade of a Huế woman.

Purple, as a reminder of your home.

Purple, makes me think of you.

I haven’t seen you wear purple in a while.

 

The day where I last saw you,

You looked different from the day before.

Your head was shaved

And your body was weaker.

You weren’t reading your book anymore.

 

I have so many questions that will never be answered by you.

Maybe I am selfish for wanting you to remember your past,

To remember your family that I never got to know,

To remember the war

And the country’s liberation.

 

Ông Cậu, your brother,

The other day, I remember you pointing at a photo of him in your book

And mentioned he was your last sibling that is still alive.

People wondered why an old man would even be out in the streets.

He passed away last month,

Not of old age, but of a motorbike accident

And I was told not to tell you

Maybe because it would make your heart too sad

And I think your heart doesn’t need anymore shattering.

He is resting now.

 

The body I’ve been given is exhausting,

But who am I to complain?

Compared to a life like yours?

That I will never get to know and only hear

All the lives you lived that I can’t imagine experiencing.

 

This life is exhausting and I just want to be next to you

By your bed again

Maybe just for five more minutes?

 

I have so much more to say.

I have so much more to ask.

 

But in the end, every word that comes out feels useless.

Every question, empty,

In an attempt to fill the void of the space and quiet

Of the bedroom as you lay

On the bed that probably will be

The last you ever sleep on.

 

And maybe just for five more minutes,

But no matter how many more minutes I add,

I’ll never stop regretting if I could’ve said more,

Asked more, done more.

 

Maybe I’ll just have to accept that.

 

Two generations apart,

Yet we are different entirely

But all of you is apart of me.

 

Maybe,

Being in your presence,

Being in the same room where both of

Our hearts can beat at the same time

Can just be enough.

 

I will never stop regretting all the times

That I didn’t spend with you

When you still remembered.

I was too young, and now your grey hairs aren’t getting any darker.

 

Now all I have is this body,

My body,

Being the very proof that you had lived.

 

Tuyết, like the snow

Hoa, like the flower

Tuyết Hoa is your name

Even when there are no flowers that bloom in the winter.

 

The day before I last saw you,

You remembered my name

And I hope I’ll always remember yours.

Hoa_9.jpg
Hoa_18.jpg
bottom of page